Trước năm 1975, tôi ít có dịp gặp gỡ và tiếp xúc với đồng chí Đinh Mười. Những năm tháng đó, chúng tôi chỉ biết rằng, đồng chí Đinh Mười quê ở tỉnh Long An, xuất thân từ tầng lớp trung nông, tham gia hoạt động cách mạng từ khi còn rất trẻ. Ông đã từng là Thường vụ Đảng uỷ tỉnh Long An và là Tỉnh Đội trưởng. Năm 1954, khi tập kết ra Bắc, đồng chí Đinh Mười là người có cương vị về Đảng, về chính trị và rất giỏi chuyên môn trong công tác PCCC. Đồng chí Đinh Mười đã từng công tác tại Phân hiệu Cảnh sát PCCC – C500 (nay là web nhà cái cá độ bóng đá uy tín blckvc ) và là Trưởng phòng Phòng Cảnh sát PCCC – Sở Công an Hà Nội.
Đại thắng mùa Xuân năm 1975, đất nước hai miền Nam – Bắc thống nhất một nhà. Chúng tôi vinh dự được giao trọng trách lên đường tiếp quản Sở Cứu hỏa Đô thành Sài Gòn. Đồng chí Đinh Mười là trưởng đoàn, tôi là phó đoàn tiếp quản. Lúc đó, đồng chí Đinh Mười cùng một số cán bộ cấp cao bay vào Sài Gòn trước bằng đường bay. Tôi dẫn đoàn tiếp quản và vận chuyển các phương tiện phục vụ công tác đi theo đường bộ. Chúng tôi tập kết ở Sài Gòn. Ngày 12/5/1975, Sở Cứu hỏa Đô thành Sài Gòn chính thức được bàn giao cho quân giải phóng và thủ trưởng Đinh Mười lúc đó được giao trọng trách là Giám đốc Sở Cảnh sát PCCC – Công an Thành phố Hồ Chí Minh. Cũng từ đó, tôi may mắn đã có thời gian dài sống và làm việc dưới sự lãnh đạo của đồng chí Đinh Mười – một người thủ trưởng tài năng và đức độ. Những ký ức, những kỷ niệm và những bài học kinh nghiệm trong cuộc sống, trong chiến đấu của ông vẫn còn mãi trong tôi.
Những ngày đầu sau tiếp quản, lực lượng Cảnh sát PCCC Thành phố mang tên Bác đối mặt với muôn vàn khó khăn về lực lượng, về phương tiện, cơ sở vật chất…nhưng dưới sự lãnh đạo tài tình của thủ trưởng Đinh Mười, chúng tôi đã vượt qua muôn vàn khó khăn đó để xây dựng lực lượng Cảnh sát PCCC TP Hồ Chí Minh ngày càng phát triển. Có thể các bạn sẽ thắc mắc rằng, vì sao tôi lại tôn vinh đồng chí Đinh Mười là người thủ trưởng số 1 của tôi? Đúng vậy, tôi cũng trưởng thành từ một người lính và dưới sự chỉ huy của rất nhiều người thủ trưởng tài ba nhưng với tôi, sự ngưỡng mộ, khâm phục nhất tôi luôn dành cho đồng chí Đinh Mười. Đó là người thủ trưởng hội tụ cả 3 phẩm chất: Đức – Tâm – Tài. Ba phẩm chất cao quý trong người thủ trưởng ấy luôn thể hiện qua những cách xử lý công việc đầy tính kiên quyết, nghiệp vụ cao trong chiến đấu, nhưng lại thấm đậm chất nhân văn, thấu tình đạt lý với anh em, đồng đội của mình đã làm tôi cảm động, không thể nào quên.
Ngày đó, khi tiếp quản Sở Cứu hỏa Đô thành Sài Gòn, lực lượng Cảnh sát PCCC Thành phố mang tên Bác còn non trẻ, lại là một tập hợp nhiều anh em từ các lực lượng khác nhau chi viện cho miền Nam, trong đó có rất nhiều nhân viên của Sở Cứu hỏa Đô thành Sài Gòn được trưng dụng lại. Với một lực lượng như vậy, nếu người chỉ huy không giỏi trong cách lãnh đạo điều hành sẽ dẫn đến sự lộn xộn, rối ren trong công tác tổ chức. Đồng chí Đinh Mười đã khéo léo tạo được khối đoàn kết thống nhất trong toàn đơn vị chúng tôi. Và chỉ một thời gian ngắn sau khi tiếp quản, tất cả anh em trong đơn vị đã gắn bó đoàn kết như dưới một mái ấm gia đình. Sở dĩ thủ trưởng Đinh Mười của tôi làm được điều đó vì ông luôn sâu sát, xắn tay vào việc, hiểu đúng cán bộ. Với mỗi cán bộ, chiến sỹ chúng tôi, thủ trưởng luôn lựa chọn kỹ lưỡng và giao đúng người, đúng việc. Bây giờ, tôi vẫn cứ suy ngẫm mãi, đúng là ông có lý do khi chọn tôi và đồng chí Trần Xuân Xưởng ở lại lực lượng Cảnh sát PCCC TP Hồ Chí Minh giúp việc cho ông. Bởi 2 chúng tôi (tôi và đồng chí Xưởng) luôn được mệnh danh là “quan văn, quan võ”. Tôi có kinh nghiệm trong công tác chỉ huy chữa cháy, đồng chí Xưởng giỏi về văn chương, chữ nghĩa và các phương pháp, đường lối chính trị lúc bấy giờ. Sau này (năm 1977), khi Sở Cảnh sát PCCC – Công an TP Hồ Chí Minh đổi tên thành Phòng Cảnh sát PCCC – Công an TP Hồ Chí Minh, tôi và đồng chí Trần Xuân Xưởng được bổ nhiệm là Phó trưởng phòng, cùng kề vai, sát cánh, tham mưu, giúp việc cho thủ trưởng Đinh Mười. Không chỉ giỏi trong việc lựa chọn cán bộ tham mưu cho mình, đồng chí Đinh Mười rất chú trọng đến công tác bồi dưỡng cán bộ, củng cố tổ chức, phát triển lực lượng. Công tác giáo dục chính trị tư tưởng được ông luôn xem trọng và đưa lên hàng đầu. Bên cạnh đó, ông còn chú trọng việc bồi dưỡng chuyên môn, nâng cao nghiệp vụ trong công tác PCCC cho cán bộ, chiến sỹ. Nên chỉ một thời gian ngắn sau khi tiếp quản, lực lượng Cảnh sát PCCC TP Hồ Chí Minh đã được nâng lên cả về lượng và chất.
Sau khi tiếp quản, cuộc sống của anh em, chiến sỹ còn nhiều những khó khăn nhưng luôn được thủ trưởng Đinh Mười quan tâm, giải quyết, “gỡ từng nút rối”. Ông là người tiên phong trong thực hiện Nghị quyết Trung ương VI thời kỳ đó về việc tăng gia sản xuất, chăm lo đời sống cho cán bộ, chiến sỹ. Một mặt, ông ân cần hỏi han từng cán bộ, chiến sỹ về tâm tư, nguyện vọng gì cần đề đạt, có khó khăn gì cần tháo gỡ để công việc và đời sống của anh em được tốt hơn. Nhiều anh em trước sự cởi mở, gần gũi, chân tình của thủ trưởng đã mạnh dạn đề xuất những nguyện vọng trong công tác, cả những nguyện vọng cá nhân trong cuộc sống gia đình. Đồng chí Đinh Mười luôn lắng nghe, chia sẻ và tìm cách giải quyết, tạo điều kiện cho anh em yên tâm công tác. Bản thân gia đình tôi cũng được thủ trưởng Đinh Mười tạo điều kiện giúp đỡ cho vợ chồng và các con tôi được sum họp ở miền Nam.
Không chỉ giỏi trong công tác tổ chức, điều hành lãnh đạo đơn vị, đồng chí Đinh Mười còn là người khéo léo trong việc xây dựng các mối quan hệ với các đơn vị, cơ quan chức năng khác từ Trung ương tới địa bàn thành phố, tạo mối quan hệ chặt chẽ, khăng khít trong công tác PCCC. Ông là người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng. Ngày đó, tuy lực lượng Cảnh sát PCCC còn non trẻ, phong trào Toàn dân PCCC trên địa bàn thành phố còn chưa phát triển như bây giờ nhưng thủ trưởng của tôi hàng năm đã tổ chức được Đại hội dân phòng của thành phố vào ngày truyền thống của lực lượng, thu hút hàng chục nghìn người tham gia. Gần gũi ông, tôi học được cách thuyết phục quần chúng bằng những lời lẽ chân, giản dị nhưng đầy sức thuyết phục. Cũng nhờ tài thuyết phục ấy của thủ trưởng tôi mà thời kỳ đó, các phong trào khác như văn hóa, văn nghệ, thể dục thể thao rất phát triển, phong trào Toàn dân PCCC được đẩy mạnh và nâng cao.
Bài học lớn mà tôi học được từ thủ trưởng của tôi là niềm tin đối với cấp dưới. Bất cứ trận cháy lớn nào, nếu như tôi có mặt tại hiện trường chỉ huy chữa cháy thì ông hoàn toàn yên tâm giao nhiệm vụ cho tôi. Nhiều vụ cháy, thủ trưởng của tôi trực tiếp xuống hiện trường chỉ huy chữa cháy. Cũng vì niềm tin ông gửi gắm mà anh em đơn vị chúng tôi thời kỳ đó trên dưới một lòng, dù nhiệm vụ được phân công ở mức độ nào cũng vui vẻ làm, phấn đấu hết mình. Suốt thời kỳ đồng chí Đinh Mười là người đứng đầu đơn vị Cảnh sát PCCC trên địa bàn thành phố, Đảng bộ Phòng Cảnh sát PCCC – Công an TP Hồ Chí Minh đạt danh hiệu Đảng bộ trong sạch vững mạnh. Thời kỳ đó, để đạt được danh hiệu Đơn vị Quyết thắng là vô cùng khó khăn nhưng đơn vị chúng tôi 6 năm liền đạt danh hiệu Đơn vị Quyết thắng.
Đến năm 1981, thủ trưởng của tôi chuyển sang phụ trách công tác hậu cần của Công an thành phố. Tuy không còn trực tiếp lãnh đạo chúng tôi nữa nhưng đồng chí Đinh Mười vẫn rất quan tâm đến công tác PCCC trên địa bàn thành phố. Bất cứ đề xuất gì của lực lượng Cảnh sát PCCC, đồng chí đều quan tâm và ưu tiên cho anh em chúng tôi, tạo điều kiện cho chúng tôi trang bị những phương tiện, vật tư cần thiết phục vụ cho công tác PCCC. Thủ trưởng vẫn ân cần quan tâm tới đời sống của anh em chúng tôi, tạo điều kiện cho chúng tôi yên tâm công tác gắn bó với nghề.
Cả cuộc đời ông gắn bó với sự nghiệp cách mạng của đất nước và sự nghiệp PCCC của nước nhà. Là người chỉ huy chữa cháy cao nhất của lực lượng Cảnh sát PCCC thành phố mang tên Bác sau giải phóng, ông đã có công lớn trong việc ổn định tổ chức, đưa công tác PCCC trên địa bàn thành phố ngày một phát triển. Người thủ trưởng ấy luôn quan tâm, chăm lo đến đời sống cho cán bộ chiến sỹ được ấm no, hạnh phúc và ổn định nhưng cả cuộc đời ông và gia đình lại sống một cuộc sống rất thanh bạch, giản dị. Vẫn ngôi nhà đơn sơ, vẫn những bữa cơm đạm bạc ngay cả khi ông về phụ trách công tác hậu cần bên Công an thành phố. Bây giờ, thủ trưởng của tôi đã là người thiên cổ nhưng tấm gương “cần, kiệm, liêm, chính”, cái Đức – Tâm – Tài của người thủ trưởng ấy vẫn luôn khắc ghi trong mỗi chúng tôi để suốt đời chúng tôi phấn đấu, học tập và noi theo./.
Thảo Nguyên.
(Ghi theo lời kể của đồng chí Đoàn Văn Vinh – Nguyên Phó đoàn tiếp quản Sở Cứu hỏa Đô Thành Sài Gòn – Nguyên Phó trưởng Phòng Cảnh sát PCCC – Công an Thành phố Hồ Chí Minh)