web nhà cái cá độ bóng đá uy tín blckvc,trò chơi nổi tiếng

Giấc mơ của lính 114

Đại bản doanh của Đội Cứu nạn, cứu hộ nắng như đổ lửa. Những cơn gió chênh chao từ mặt sông ùa về phút chốc không đủ xua hết cái nóng oi ả như thách thức người lính. Có hề gì. Chưa đủ độ nóng như “biển lửa” mà chúng tôi vẫn thường phải tiếp cận, phải lao vào “cứu cái còn trong cái mất” đâu. – Đại úy T cười hồn nhiên. Anh em vừa xử lý sự cố đêm qua do sà lan bị kẹt dưới chân cầu Bình Lợi mệt quá nên ngủ cả rồi. Có người còn chưa kịp thay quân phục trên người, cứ để nguyên quần áo và ủng nằm ngủ luôn vì quá mệt…

– T gắn bó với nghề đã lâu chưa?

– Hơn một chục năm rồi nhà báo ạ.

– Có nhớ mình đã cứu bao nhiêu người không?

– Không nhớ hết. Nhiều lắm. Nhưng số nạn nhân tử vong thì nhiều và ước tính khoảng 500 thi thể cả trên cạn, dưới nước mà tôi đã ôm trong vòng tay để đưa họ về với thân nhân của họ. Trong đó có nhiều cái chết thương tâm lắm đã trở thành ám ảnh suốt đời tôi…

– Tiếp xúc với nhiều thi thể như vậy, T có bao giờ thấy sợ không?

– Lúc đầu không chỉ riêng tôi đâu, mà tất cả anh em ai cũng “ớn”. Nhất là những thi thể đã phân huỷ nhiều ngày. Xong nhiệm vụ rồi về còn ám ảnh cả tháng trời không ăn nổi cơm luôn… Có thi thể chết cháy đen co quắp thương tâm lắm. Có thi thể lâu ngày dưới nước trương phình lên. Nắm vào chân nạn nhân tính đưa lên bờ thì thi thể rữa ra và mỗi bộ phận tuột trôi một hướng. Cái đận mới vào nghề, tôi đã phải “ôm” cả “mớ” nội tạng nạn nhân bốc mùi phân hủy mang vô bờ để bàn giao cho thân nhân của họ. Sợ lắm. Ám ảnh lắm nhưng nghĩ đến nỗi đau của gia đình người xấu xố, chúng tôi lại quên đi tất cả, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sao cho người xấu số được vẹn toàn an nghỉ.

– Thế có bao giờ T và anh em cứu hộ, cứu nạn gặp “ma” không?

– Ma ư? Trong giấc mơ thì có. Anh em thường nói đùa tôi “có duyên” với xác chết. Nhiều lần trong giấc mơ, tôi gặp những người xấu số báo mộng lắm. Thậm chí, chiếc giường tôi ngủ ở nhà chẳng ai nằm lên đó được vì người lạ ngủ trên đó toàn bị “dựng giường”.

– Vì thế cho nên sợ lấy vợ?

– Không hẳn thế. Nhưng nghĩ đến công việc của mình làm, sinh tử cận kề trong gang tấc, tội cho người phụ nữ mình thương….

 *

 ***

Tiếng chuông báo động vang lên, 18 chiến sỹ trẻ của Đội Cứu nạn, cứu hộ lập tức đến hiện trường. Đó là một dòng kênh nước đen đặc sánh vì ô nhiễm. Theo tin báo của người dân thì bé gái 3 tuổi mất tích tại nơi này. Người ta nghi ngờ bé bị đuối nước.

 

Trần trụi lần mò nhiều giờ dưới dòng nước ô nhiễm đặc quánh đó, những người lính trẻ chỉ tìm thấy cơ man là xác động vật phân hủy, những khúc xương người chìm trong bùn đất tự bao giờ. Những mảnh bom, trái lựu đạn còn sót lại từ thời chiến tranh mà khi cảm nhận dưới nước họ cứ ngỡ là những chai, lọ thông thường. Khi mang lên khỏi mặt nước mới tá hỏa, té ra là…lựu đạn. Lặn khoanh vùng cả kilomet nhưng vẫn không thấy dấu vết của cháu bé bị mất tích như người dân báo tin. Trời sẩm tối, những chiến sỹ cứu nạn, cứu hộ tạm nghỉ công việc tìm kiếm chờ lệnh cấp trên.

 

Đêm ấy, trong “đại bản doanh” nóng như thiêu như đốt, những người lính trẻ đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày vất vả, mệt nhoài. T vẫn còn thao thức không sao chợp mắt được. Những giả thiết được đặt ra về tình huống mất tích của cháu bé cứ ám ảnh trong suy nghĩ của người lính trẻ. Rồi anh thiếp đi lúc nào không hay.

 

T bỗng thấy mình lạc vào một vùng đất lạ, bên cạnh là một dòng kênh đen ngòm nước. Cảnh vật hoang vắng lạ lùng, đượm màu chết chóc. T cứ đi mãi theo dòng kênh đó mà không biết mình sẽ dừng bước ở nơi nào. Phía xa, nơi cây cầu gần cuối dòng kênh, một bóng trắng nhỏ xíu đang đứng “ngoắc tay” anh về phía đó. Càng tiến đến gần, bóng trắng càng rõ hơn. Một bé gái chừng ba tuổi trong bộ đầm màu trắng đang “ngoắc tay” làm dấu cho anh. Bé lặng im không nói, ánh mắt nhìn chằm chặp vào anh như cầu khẩn. Cánh tay bé ra dấu như muốn nói với anh điều gì…Anh cất tiếng hỏi bé là ai mà không nói lên lời…

– T! T!…Tỉnh dậy đi! Có chuyện gì mà la lối om sòm thế?

T giật mình choàng tỉnh. Mồ hôi túa ra như tắm. Hóa ra chỉ là giấc mơ…

– Mơ hả? Thấy gì? Tiếng Đội trưởng L ân cần.

– Một bé gái như mô tả anh ạ. Bé chừng ba tuổi. Mặc bộ đầm màu trắng. Bé ngoắc em về phía một cây cầu….

– Chắc do cả ngày nay lặn tìm không thấy bé nên bị ám ảnh thôi. Ngủ tiếp đi. Bảy giờ sáng mai Đội lại xuất phát về nơi ấy tìm kiếm tiếp.

 

T đặt mình xuống chiếc giường con. Vừa chợp mắt, dường như có tiếng kẹt cửa, một cơn gió ùa thốc vào phòng ớn lạnh. Một bóng trắng lại hiện ra trước mắt anh. Vẫn là bé gái chừng ba tuổi mặc chiếc đầm màu trắng đứng bên một cây cầu. Ánh mắt bé như cầu khẩn, như muốn nói điều gì đó với anh. T choàng tỉnh dậy và không sao chợp mắt được nữa. Anh mong trời mau sáng để trở lại hiện trường cùng đồng đội.

 

Sáng hôm sau, trở lại hiện trường tìm kiếm, T hỏi những người dân trên dòng kênh ấy phía nào có cây cầu. Họ cho anh biết cây cầu đó cách xa nơi cháu bé mất tích chừng 3 kilomet. Không hiểu sao anh bỗng tin giấc mơ gặp cháu bé là thực. Anh cùng một số đồng đội đã tiến về nơi ấy.

 

Kỳ lạ. Cây cầu hiện ra trước mắt anh hệt như trong giấc mơ. Anh cùng đồng đội bắt đầu công việc tìm kiếm. Chừng 15 phút lặn khoanh vùng quanh khu vực cây cầu, anh đã tìm thấy thi thể cháu bé dưới lòng con nước. Bé gái chừng ba tuổi, mặc chiếc đầm màu trắng hệt như trong giấc mơ đêm trước anh đã gặp…

 *

 

 ***

Ngọn lửa bùng lên tại một tiệm cắt tóc gây chấn động cả thành phố. Nhiều nạn nhân bị mắc kẹt trong căn nhà đang chìm trong biển lửa. Lệnh xuất kích chóng vánh. Tiếng còi xe cứu hỏa xé màn đêm đặc quánh lao vun vút về phía hiện trường.

 

Nhiều năm lăn lộn cứu nạn, cứu hộ, chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết thương tâm, song hình ảnh những nạn nhân biến dạng trong vụ cháy tiệm cắt tóc đêm ấy khiến T và đồng đội luôn ám ảnh.

 

Do tiệm chứa nhiều chất cháy là hóa chất nên ngọn lửa bùng phát nhanh và chứa nhiều khói độc. Nhiều thi thể không thể nhận dạng vì bị nhựa nung chảy, cô đặc bao trùm phần đầu, rất thương tâm. Dưới làn khói mù mịt, từ ánh đèn pin rọi vào cửa chính, T lạnh người khi phát hiện một bàn tay từ trên gác thòng xuống trong tư thế trồng chuối ngược. Nạn nhân bị đồ đạc sập xuống che lấp, chỉ ló cánh tay, hai chân bị tủ, khung sắt đè chặt. Thi thể biến dạng.

 

Trong lúc loay hoay leo lên gác để tìm cách đưa nạn nhân đó xuống, T và đồng đội phát hiện thêm 2 thi thể cháy đen nằm ngay cầu thang lên xuống, cách cửa chính khoảng 3m. Một người có thể là nữ vì tóc dài, nằm đè lên xác còn lại. 

 

Gác lại việc đưa thi thể có cánh tay bị kẹt chặt được cho là khó khăn, mọi người tập trung đưa 2 thi thể nằm cạnh nhau ra ngoài. Nhưng sau khi xác của người nữ được đưa ra dễ dàng thì thi thể còn lại vô cùng khó khăn với lực lượng cứu hộ. Nạn nhân nằm ngửa, phần đầu bị khối nhựa nung chảy, cô đặc lại như sáp, dính chặt vào tường. Khối nhựa hình vuông, nặng khoảng 10kg. Nếu làm không tốt, khi nạn nhân được đưa ra sẽ không còn nguyên vẹn. Đội tìm kiếm phía sau phải đập thủng tường căn nhà. Khi bước vào, họ gặp ngay đôi nam nữ nằm ở bếp, cạnh nhà vệ sinh. Người nam ở trần, mặc quần đùi úp mặt xuống. Kế bên người nữ quấn mền, chân bị cháy. Cả hai bị các vật dụng đè lên người. Đưa được hai thi thể ra ngoài, Đội Cứu nạn, cứu hộ tiếp tục lao vào đống đổ nát lục soát, tìm kiếm. Sau một lúc đào bới, họ phát hiện một người đàn ông nằm sấp ở lối đi nhỏ hẹp tầng trệt, phần lưng bị cháy.

 

Đêm ấy, cả thành phố gần như không ngủ. Bảy thi thể trong vụ cháy đã trở thành nỗi ám ảnh với người dân thành phố, đặc biệt là lính cứu nạn, cứu hộ. Mỗi khi quá mệt mỏi chợp mắt, T và đồng đội lại thấy hiện ra trước mắt thi thể thòng cánh tay từ trên gác xuống.  Những nạn nhân chết biến dạng, miệng há to như đang cố cầu cứu trong tư thế như cố chạy tìm cách thoát ra ngoài.

 *

 ***

Chiếc tàu cao tốc xé màn đêm lao vun vút trên sông về phía chiếc tàu gặp nạn đang chờ ứng cứu. Trời dần về khuya, sương mù bao trùm nhánh sông, dòng nước chảy xiết cuốn từng mảng lục bình lớn, trời quá tối, công tác CNCH gặp vô vàn khó khăn, vị trí tàu thì không xác định được, các chiến sỹ lạnh run trong làn nước vì cơn mưa vẫn còn rỉ rả. Quần thảo trên đoạn sông hơn 1km nhưng dấu vết của con tàu gặp nạn mất dạng trong màn đêm đen kịt. Trên bờ, tiếng gào thét của người thân 16 nạn nhân như ai oán. Cảm giác bất lực, mệt mỏi và áp lực đè nặng lên vai T cùng đồng đội.

Trời tờ mờ sáng. Trên mặt sông, lục bình đã thưa dần và thoáng hơn. Với kinh nghiệm gần 40 năm gắn bó với nghề, trong thời điểm mặt sông lặng im này thì việc xác định vị trí của tàu chìm sẽ dễ dàng hơn. Một người lính lão luyện trong nghề cứu nạn, cứu hộ phát hiện trên mặt sông một số phao cứu, mảnh gỗ thuyền, áo phao nổi lên cùng với một vệt dầu loang. Lần theo dấu vết này, họ đã xác định vị trí tàu chìm cách nơi xảy ra sự cố khoảng 150m. Sử dụng các biện pháp nghiệp vụ khoanh vùng, họ tiến hành cột dây làm điểm mốc báo hiệu, xác định vị trí của tàu. Dòng nước chảy xiết nên dù phát hiện được vị trí con tàu nhưng việc tiếp cận gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ cần một sai sót là coi như phải gánh lấy hậu quả khôn lường ảnh hưởng đến tính mạng của các chiến sỹ.

Con tàu nằm giữa sông, nghiêng bên trái, các cửa sổ đều đóng kín. Đầu và đuôi tàu, các vật dụng, bàn ghế chắn chặt lối ra vào. Dù tiếp cận con tàu nhưng lính cứu nạn, cứu hộ không thể tiến vào bên trong. Sau một cuộc họp khẩn, phương án phá khoang tầng 2 được chỉ huy ban ra, T được giao nhiệm vụ dẫn đầu tổ 5 người đầu tiên lặn xuống. Những khung cửa sổ được làm bằng gỗ khá cứng và chắc chắn. Anh cùng đồng đội đã tiếp cận được với những ô cửa sổ. Từng tấm mê-ca được đập bể nhưng không phá được vì khung cửa quá cứng. Gần một giờ đồng hồ vật lộn dưới lòng sông, tổ CNCH đã phá được cửa sổ tầng 2. Cuộc kiếm tìm thi thể nạn nhân diễn ra khẩn trương, căng thẳng, các anh không phát hiện nạn nhân nào trên tầng 2 của tàu.

 

Ban Chỉ huy tiếp tục phát lệnh tiếp cận vào bên trong khoang tàu còn lại. Đây cũng là lúc bình oxy cạn kiệt, buộc anh cùng đồng đội phải lên mặt nước, xin tiếp viện. Việc phá khoang thứ 2 (khoang tầng trệt) rất khó khăn vì thiếu lực, cộng với bàn ghế, đồ đạc chật như nêm. Hơn 10 phút tiếp cận, lối vào khoang tại tầng 1 mở tung. Khung cảnh hỗn độn hiện ra trước mắt. Khi anh cùng đồng đội đang tìm kiếm thì bất ngờ nước chuyển hướng làm con tàu dựng đứng giữa lòng sông. Mọi người hốt hoảng tìm lối ra. Nếu lúc đó tàu bị nghiêng sang phải thì tổ cứu hộ bị mặc kẹt bên trong. Chắc chắn sẽ thiệt hại thêm nhân mạng. May mắn tàu chỉ dựng đứng lên.

Trước tính cách quái gở bất thường của con tàu, T nhận nhiệm vụ lặn trở lại để khảo sát tàu. Lúc này, con tàu đã đứng yên, nhưng giai đoạn đầu để vào trong khoang tàu rất khó khăn. Bằng đôi bàn tay lần mò, anh cảm nhận ô cửa sổ chui vào có hình chữ nhật và khá nhỏ. Trên người các thợ lặn lại đeo thêm bình dưỡng khí nên phải lách qua khe hẹp một cách chật vật. Trong bóng tối, nhóm lặn mò mẫm theo cảm giác và bị các vật dụng sinh hoạt như: bàn ghế, quạt điện, chén, tủ…gây cản trở lối vào. Vừa tìm nạn nhân vừa chuyển đồ vật ra ngoài tạo lối thông thoáng. Khi tiếp cận được khoang tàu, một số chiến sĩ bị xây xát và chóng mặt bởi dòng nước xoáy.

 

Qua cơn chấn động, T cùng đồng nghiệp tiếp tục lặn quay lại. Trong lúc lần mò, T chạm vào thi thể một phụ nữ đang ôm chặt lấy một cháu bé. Người mẹ ôm chặt đứa con trong lòng, dường như chị dùng hết sức lực che chở con cho đến hơi thở cuối cùng.

 

Nén cảm xúc, T cùng đồng đội lại lao mình xuống dòng nước và rồi 12 nạn nhân khác lần lượt được đưa lên bờ. Khi phát hiện ra thi thể thứ 13, nạn nhân khá to và mắc kẹt sát góc tường. Rất vất vả, T mới đưa được thi thể nạn nhân ra ngoài. Vẫn còn 3 nạn nhân mất tích chưa được tìm thấy, T cùng đồng đội dò tìm khắp khoang tầng trệt vẫn không thể phát hiện được những thi thể còn lại. Một ý nghĩ chợt lóe lên, anh quay lại đóng bùn vừa tìm được nạn nhân thứ 13. Thọc tay sâu xuống phía dưới, tay anh chạm ngay một thi thể nằm ở vị trí ấy. Nạn nhân là bé gái, kế bên, thi thể thứ 15 cũng được phát hiện.

 

Trời càng dần về chiều, con nước càng lúc càng dâng lên cao, dòng nước chảy xiết. Thi thể nạn nhân cuối cùng là một bé trai vẫn chưa được tìm thấy. Những người lính cứu nạn, cứu hộ không cam lòng.  Mỗi lần lên bờ tay không, nhìn hàng trăm người mệt mỏi vì trông ngóng, thân nhân các nạn nhân ngã quỵ vì chờ đợi, họ lại thấy có lỗi, lại tiếp tục xuống nước. Đúng lúc này, con tàu bỗng dưng nghiêng hẳn về phía bên phải phía cửa sổ ra vào. Việc các chiến sỹ chui vào bên trong lặn tìm kiếm nạn nhân cuối cùng nhiều khả năng có thể bị mắc kẹt do tàu lật ngang bít đường ra vào. Nước triều lên, con tàu hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, nếu cố gắng mò tìm thì ngay cả các chiến sỹ lặn cũng bị kẹt bên trong. Dù rất đau lòng nhưng công tác tìm kiếm cũng phải dừng lại!…

 

Nhiều năm đã trôi qua, T vẫn không thể quên được hình ảnh người mẹ ôm chặt đứa con dưới lòng sông năm ấy. Trong những giấc mơ gặp họ, anh như thấy họ nhìn anh với ánh mắt muốn nói và gửi gắm điều gì. Và cuộc chiến dưới lòng sông năm ấy luôn ám ảnh suốt cuộc đời binh nghiệp của anh cùng đồng đội.

 *

 

 ***

Lâu lắm rồi H mới tới thăm T bởi hiếm hoi lắm mới có một ngày thành phố bình yên, T không trực chiến hay có nhiệm vụ đột xuất phải đến hiện trường. Căn nhà 5 tầng của T ở cùng ba mẹ nơi cuối phố khá yên tĩnh. Cả hai sau một hồi nhậu say mềm thì chuyện tới chuyện lui ôn lại bao nhiêukỷ niệm. Đêm ấy, H ngủ lại cùng T trong căn phòng mà T vẫn đùa rằng “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.

Một làn gió quất vào mặt H xối lạnh như nước đá. Kỳ lạ chưa, giữa mùa hè mà H thấy lạnh như chìm vào một miền băng giá. Cả bầu trời như sà xuống tối sập. Những ánh chớp xé màn đêm thành phố xuyên qua tấm rèm cửa xối vào tận căn phòng ngủ của T. H thấy mình như được nhấc bổng lên khỏi chiếc giường ngủ. Một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng trắng, tóc khá dài, ánh mắt lạnh lùng và giọng nói sắc lạnh ghé sát mặt H thì thào.

– Ngươi không được nằm cạnh thằng T. Không được ngủ trên chiếc giường này.

– Ông là ai? H ú ớ muốn cất tiếng hỏi người đàn ông lạ mặt.

Người đàn ông im lặng không nói, càng cúi sát mặt H, thò cánh tay lạnh ngắt kéo H về phía cửa.

H muốn cất tiếng gọi T cầu cứu. T vẫn ngủ say mềm. H ú ớ không thành tiếng. Người đàn ông vụt biến mất.

H! H!…Tỉnh dậy đi! Sao giường không nằm lại nằm bẹp nơi cửa thế này? T cất tiếng gọi.

H choàng tỉnh, mồ hôi túa ra đầm đìa…

Nghe H kể về giấc mơ, T chợt giật mình nhớ lại, anh cũng đã từng gặp người đàn ông ấy nhiều lần trong giấc mơ. Nhưng với anh, ánh mắt ông ta trìu mến, dịu dàng và thân thiện như bao dung, che chở cho anh. Và có lần trong những trận chiến sinh tử với giặc lửa hoặc cuộc chiến ngầm dưới lòng con nước xiết, anh vẫn như cảm nhận có một sức mạnh vô hình nào đó kéo anh ra khỏi nguy hiểm trong gang tấc…

 *

 ***

Nắng chiều đỏ ối, loang dần những vệt dài trên dòng sông, giữa khoảng trời mênh mông hun hút gió. Những người lính cứu nạn, cứu hộ vẫn nồng say giấc ngủ sau những cuộc chiến mệt nhoài cứu cái còn trong cái mất. Và ai biết rằng trong số đó đang ám ảnh với những giấc mơ…

                                                                                                       Hà Nội, 25/11/2016

Dương Thiên Hương