Em hỏi Anh
Em có giống sống không
Khi đêm ôm nỗi nhớ và lo sợ
Bóng hình anh chớp nhòa trong mơ
Vụn vỡ
Những tàn lửa thiêu đốt đớn đau
Em hỏi Anh
Nước mắt sẽ lăn mau
Nhưng kí ức về anh
Bao giờ em xóa được
Những hạnh phúc ta đã có từ trước
Liệu bao giờ em mới có thể quên
Anh cúi đầu
Im lặng nhìn quanh
Không phải vì trí anh hùng anh lao mình vào lửa
Nhìn những đồng đội hy sinh anh sợ không?
Sợ chứ!
Nhưng nghĩ đến nhân dân anh tuyệt đối không từ
Em có nghĩ đến những đứa trẻ thơ
Gào khóc đớn đau trong biển đỏ
Và anh cùng đồng đội phải ở đó
Xoa đầu dịu dàng, kéo chúng khỏi nguy nan
Em chỉ biết anh ở giữa những hòn lửa than
Những mái nhà chỉ chực đổ ập xuống
Những vết bỏng da đã thành thân thuộc
Những vệt đen nhem nhuốc cả mái đầu
Nhưng em không biết đâu
Anh và đồng đội mình dùng dòng nước để lau khô giọt nước
Lau giọt lệ đầy
Những người đang mất những thứ mình dựng xây
Lấy bờ vai đỡ những bóng khô gầy
Lấy đôi tay níu những niềm tin nhỏ nhặt
Giữa khói bay, lửa cháy, điêu tàn
Và
Em đã nhìn thấy những đồng đội của Anh
Để cuộc đời vắt ngang qua ngọn lửa
Vậy cho nên
Em à
Xin em đừng bắt anh chọn lựa
Giữa em và những người hùng
Trần Dương Anh