web nhà cái cá độ bóng đá uy tín blckvc,trò chơi nổi tiếng

Hồi ức ngày nhập trường

Một ngày đầu tháng Mười, nắng vàng như rót mật trên đường, không còn gay gắt như mùa Hạ, nhưng nắng vẫn đủ làm khô giòn những chiếc lá rụng dưới gốc hàng cây cổ thụ hai bên đường. Từng cơn gió heo may mang theo cái se lạnh đặc trưng của tiết Thu Hà Nội khẽ lay động những tán lá. Dường như lá cũng đang nhảy múa, vui tươi như cảm giác của tôi ngày hôm đó, ngày tôi nhập học ở ngôi trường Đại học mang tên Phòng cháy và chữa cháy.

 

Chị tôi đi trước xách theo một ba lô to quần áo, tôi bước theo sau chị cũng lỉnh kỉnh với chăn chiếu và vật dụng sinh hoạt linh tinh. Đứng trước cánh cổng ngôi trường, nơi mà tôi sẽ gắn bó những năm thanh xuân tươi đẹp nhất của mình. Nhìn các anh, chị Công an trong sắc phục áo xanh, chào đón những tân học viên mới với nụ cười tươi rói như nắng mai mà lòng tôi rộn ràng biết bao nhiêu cảm xúc. Để rồi nhiều năm trôi qua mỗi lần mùa thu chớm gõ cửa lòng tôi lại bồi hồi những kỷ niệm khó quên về ngày vào Ngành của mình.

 

Nhiều bạn tân sinh viên cùng người thân đã có mặt tại trường để chuẩn bị làm thủ tục nhập học. Đâu đó có mấy bạn đã quen nhau từ trước từ trên mạng xã hội khi biết điểm chuẩn vào trường đang tìm nhau, gặp mặt và hỏi han. Những lời hỏi thăm, dặn dò, cùng tiếng nói, tiếng cười rộn rã cả một góc sân trường. Bỗng có tiếng của thầy giáo quản lý học viên vang lên trên loa phát thanh của nhà trường yêu cầu chúng tôi xếp hàng làm thủ tục nhập học. Tiếng thầy kéo chúng tôi thoát ra những câu chuyện phiếm, bịn rịn chia tay người thân đứng vào hàng. Lúc ấy không để ý, bây giờ nhớ lại mới nhận thấy, hóa ra bài học đầu tiên chúng tôi được học đó là xếp hàng. Bài học đơn giản nhưng thể hiện sự văn minh, tiến bộ, sự kỷ cương và trật tự trong nhà trường.

 

Tôi đứng vào hàng theo danh sách lớp đã được dán sẵn trên bảng tin và làm thủ tục nhập học một cách nhanh chóng. Các bạn làm thủ tục nhập học xong sẽ ra xe ô tô để trở lên cơ sở 2 của nhà trường đóng tại Lương Sơn, Hòa Bình. Chia tay chị, tôi xách theo hành lý lên chiếc xe đầu tiên lên Lương Sơn. Ngồi trên xe lòng tôi bỗng trùng xuống, có chút lo lắng xen lẫn cả nỗi buồn. Tôi lo lắng vì mình chẳng quen ai trong số mấy trăm bạn học viên nhập học cùng khóa. Tôi buồn vì mình phải học ở một nơi xa xôi chứ không phải thủ đô như các bạn học cấp ba của mình. Nhưng rồi cái cảm giác đó cũng nhanh chóng qua đi nhường chỗ cho sự tò mò háo hức về nơi mình sẽ học tập trong hai năm tới.

 

Chiếc xe đến địa điểm thì đã trưa, mặt trời đứng bóng, nắng trải vàng khắp sân trường, phía xa xa là ngọn núi ẩn hiện sau những đám mây bảng lảng trôi. Tôi có cảm giác như ở đây mình được hòa mình vào với thiên nhiên, cây cỏ, mây trời, rời ra tiếng còi xe ồn ào nơi phố thị, thấy an yên và thân thiết đến lạ kỳ. Sau giây phút ngẩn ngơ, lạc nhịp bởi cảnh quan của trường, theo sự hướng dẫn của các thầy tôi nhận phòng và giường dán sẵn tên của mình, rồi xếp hàng xuống ăn cơm. Bữa cơm đầu tiên chào mừng tân sinh viên, bữa cơm đầu tiên của tôi khi vào ngành.

 

Bữa cơm như một đoạn nhạc có cả nốt trầm và bỗng ghép vào thêm cho bản nhạc nhập học của tôi thêm phần cảm xúc và đáng nhớ. Sáu con người xa lạ, đến từ sáu vùng quê với phong tục tập quán khác nhau, ngồi vào cùng một mâm cơm. Sau giây phút bỡ ngỡ làm quen ban đầu, chúng tôi nhanh chóng nói cười tưởng như đã thân thiết với nhau lâu lắm rồi. Từ đó, mâm chúng tôi ăn với nhau cho đến tận ngày ra trường với biết bao nhiêu chuyện bi hài về tên gọi các món theo từng vùng miền. Bữa cơm đầu tiên còn ấn tượng với tôi vì cứng, cơm cứng và khó ăn so với ở nhà rất nhiều, mặc dù đủ đầy thịt cá mà vẫn không quen. Nhưng nhớ lời thầy giáo đã dặn “ăn cũng là một nhiệm vụ”, nên tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Và có lẽ sau khi quen nhiệm vụ, tôi thực hiện càng ngày càng tốt lên. Đến nỗi mấy đứa bạn ăn cùng phải kêu tôi ăn chậm thôi. Các bác mỗi lần về quê ai gặp tôi cũng bảo “cơm nhà nước có khác, béo hẳn lên”. Bây giờ sau hai năm rèn luyện tôi chẳng còn chê cơm nào hết, là lính phải rèn luyện từ những điều nhỏ nhặt nhất. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ, sinh hoạt. Đặc biệt với nghề tôi chọn là người lính cứu hỏa thì hơn ai hết chúng tôi phải luôn ý thức được những yêu cầu khắt khe nhất về rèn luyện là để bảo vệ bản thân mình và để cứu được những người bị nạn.

 

Sau khi ăn cơm chúng tôi về phòng nghỉ ngơi và thực hiện các chế độ giờ giấc khác của nhà trường theo quy định. Ngày nhập học kết thúc bằng tiếng kẻng dài lúc 22 giờ 30 phút báo giờ đi ngủ. Nằm trên chiếc giường của mình tôi thầm nghĩ về những tháng này tương lai, những tháng ngày rèn luyện và phấn đấu cho ước mơ được cứu người của mình. Buổi nhập học đáng nhớ cùng với những kỷ niệm theo tôi mãi những năm tháng sau này.

 

Đình Trung (Lớp Liên thông 10A)