web nhà cái cá độ bóng đá uy tín blckvc,trò chơi nổi tiếng

Nắng Lương Sơn – một thời để nhớ

Hôm nay, bạn nhắn tin hỏi thăm, nói chuyện một hồi bạn bảo bạn nhớ về thời cùng học trung cấp ở Lương Sơn, những tháng ngày thật vô tư và vui vẻ. Ngày ấy, lũ học viên chúng tôi cứ khóa trước truyền cho khóa sau một câu nói bất hủ mà học viên nào cũng thuộc “Nắng Lương Sơn thiêu đốt đời trai trẻ. Mây Hòa Bình che lấp tuổi thanh xuân”. Nghe câu nói ấy cứ ngỡ như hai năm rèn luyện ở trong trường sẽ dài lắm thế mà quay đi ngoảnh lại, chưa kịp uống trọn nắng, tắm trọn gió ở Lương Sơn đã phải chia tay những người bạn, chia tay mái trường đầy ắp những kỉ niệm. Để rồi giờ đây khi đã ra trường đi làm nhiều năm ở địa phương, mỗi khi có dịp gặp lại những người bạn trong những chuyến công tác vội vàng, lại rộn ràng những câu chuyện về những ngày xưa cũ ở web nhà cái cá độ bóng đá uy tín blckvc cơ sở 2 năm ấy.

 

Tính tôi rất nhát và khó có thể thích nghi nhanh với môi trường xung quanh nên hôm đầu nhập trường chẳng nói chuyện với ai. Các bạn cùng phòng thì nhanh chóng hỏi han, làm quen nhau rủ nhau đi “lượn” quanh trường để ngắm nghía cảnh quan nơi mình sẽ gắn bó trong hai năm tới. Tôi thì chỉ ngồi trên giường với chiếc điện thoại và nhắn tin với những mấy đứa bạn cấp ba để than vãn. Giờ đây tôi học ở tận Hòa Bình mà chúng bạn thân thì đều học ở Hà Nội nên chẳng thể gặp mặt thường xuyên. Mà kể cả chúng có học ở Hòa Bình hay tôi có học ở Hà Nội đi chăng nữa thì trường tôi cũng đâu thể ra vào một cách mất trật tự như vậy được. Thời gian trôi qua chậm thật chậm, tôi có cảm giác ngày như dài lê thê mãi không hết. Đến tận ngày thứ ba tôi mới quyết định rời giường và đi xa hơn ba điểm thân thuộc là nhà tắm, nhà ăn và sân điểm danh là ba điểm bắt buộc phải đi để khám phá nốt những phần còn lại của ngôi trường.

 

Hóa ra trường tôi có nhiều thứ hơn tôi nghĩ, hàng sấu xanh khẽ rung rinh lá trong cái nắng nhẹ của trời thu tháng mười làm lòng tôi chùng xuống lâng lâng một niềm xúc cảm khó nói thành lời. Sân điều lệnh to rộng với những chiếc xe chữa cháy đỏ rực màu lửa, những chiếc mà trong những năm tháng tới chúng tôi sẽ được học cách để sử dụng và chiến đấu. Phía cuối sân là hai tháp tập một bằng sắt năm tầng và một được xây bằng bê tông với chiều cao mười tầng, hai tháp được xây dựng đối diện và cách nhau chừng mười mét. Tôi nghe một anh khóa trên nói với một bạn bên cạnh chắc cũng là tân sinh viên như tôi rằng, sau này chúng tôi sẽ được học đu dây từ tháp này sang tháp kia, đu từ trên cao xuống dưới mặt đất cũng bằng dây và tất nhiên là học những bài học cứu người từ trên cao nữa. Nghe thật kích thích nhưng cũng hơi sờ sợ nhìn tòa tháp cao chót vót vậy ai mà không sợ cơ chứ. Ấy thế mà sau này khi được học, chúng tôi đứa nào, đứa nấy đều thành thạo đến từng động tác nhỏ. Nghe lời thầy một sai sót nhỏ có thể sẽ trả giá bằng tính mạng của nạn nhân, của bản thân và đồng đội. Nên ngay từ khi luyện tập chúng tôi chẳng dám lơ là, chểnh mảng sai sót. Cũng trong chuyến đi “thị sát” trường ấy tôi đã vô tình gặp và nói chuyện với một người bạn, sau này chúng tôi đã trở thành những người bạn thân, cũng từ bạn mà tôi quen thêm với nhiều bạn khác nữa. Dần dà quen và chơi với tất cả mọi người vì cả lớp chúng tôi ăn ở sinh hoạt chung trong một phòng của khu nhà tiền chế nên tình cảm nhanh chóng được bồi đắp trở nên thân thiết.

 

Hai năm chúng tôi cùng nhau gắn bó, cùng trải qua những mùa thi cố gắng đèn sách đến hai ba giờ sáng. Cùng ướt đẫm mồ hôi, chia nhau từng miếng nước trong những giờ luyện tập võ thuật, thao trường chạy đội hình hay rèn luyện thể lực giữa trời nắng mùa hạ tháng năm. Những ca gác đêm với biết bao câu chuyện kể cho nhau nghe về những ước mơ, những hoài bão trong những năm tháng sau này. Bên cạnh nhau chăm sóc nhau những lúc ốm đau bệnh tật khi gia đình không thể ở bên chăm sóc. Ngày ấy tiền trợ cấp hàng tháng chẳng có là bao nhưng mấy đứa bạn vẫn sẵn sàng rủ nhau mỗi người một ít quyên góp tiền cho một bạn gia đình có hoàn cảnh khó khăn, để bạn có tiền gửi về cho mẹ bệnh ở nhà. Chúng tôi hơn cả là những người bạn, thực sự đã trở thành gia đình, những người anh em ruột thịt của nhau.

 

Có lẽ vì có những người bạn thân thiết như vậy mà hai năm vốn ngắn ngủi lại càng thêm trôi nhanh. Ngày ra trường chúng tôi không ai khóc, vì khoác trên mình bộ quân phục màu áo mạ non là khoác trên mình những trách nhiệm lớp lao, là nghĩa vụ bảo vệ cuộc sống bình yên và hạnh phúc của nhân dân. Nên chúng tôi không cho phép mình được yếu lòng trong giây phút chia tay ấy, thế nhưng tôi biết ngày hôm ấy ai cũng mang trong mình một nỗi niềm, một nuối tiếc về quãng thời gian đã qua bên nhau.

 

Từ ngôi trường ấy bước chân ra đời, chúng tôi giờ đây vẫn là những người anh em thân thiết. Dù không còn cơ hội gặp mặt hay nói chuyện thường xuyên, thế nhưng mỗi khi bạn cần chúng tôi luôn có mặt cạnh bên, cũng như khi tôi cần tôi luôn biết có những người bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ để chia vui, chia buồn cùng tôi. Cảm ơn những năm tháng thanh xuân ở Lương Sơn năm ấy đã cho tôi những người bạn, cảm ơn ngôi trường phòng cháy đã dạy dỗ và kết nối chúng tôi lại với nhau, một thời để nhớ.

Lê Đình Trung (LT10A)