Với nhiều người, nỗi mất mát người thân vì COVID-19 sẽ cần một thời gian để bình tĩnh tinh thần. Nhưng với anh, nỗi đau liên tiếp đến và anh đã mạnh mẽ vượt qua, còn xung phong ra tuyến đầu chống dịch khi vừa hết cách ly do nhiễm COVID, đó là Trung úy Nguyễn Minh Tiền Nhiều – Cán bộ Cảnh sát PCCC hiện đang công tác tại Đội Tham mưu, Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH – Công an Thành phố Hồ Chí Minh.
Khi nhìn bức hình này – có lẽ với mọi người thì cũng giống như những hình ảnh đẹp khác của lực lượng tuyến đầu đang tham gia chống dịch, nhưng với tôi – bức ảnh mang một ý nghĩa đặc biệt. Bởi vì, người mặc cảnh phục CAND trong ảnh là người vừa trải qua những mất mát mà có lẽ chỉ những ai đã từng nhiễm COVID-19, từng chiến đấu với nó mới cảm nhận được một cách sâu sắc nhất.
Khát khao trở thành người lính chữa cháy!
Tiền Nhiều là con Út trong một gia đình đông anh em, cái tên của anh được mẹ gửi gắm niềm mong muốn gia đình sẽ thoát khỏi cái nghèo, cái khó luôn bám theo. Sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nhưng anh luôn nỗ lực vượt qua tất cả để thực hiện ước mơ của mình – trở thành người chiến sỹ CAND.
Anh theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, lên đường tham gia nghĩa vụ Công an, thể hiện trách nhiệm của người thanh niên năm 2012. Sau 3 tháng quân trường, rồi 3 năm thực hiện nhiệm vụ của người chiến sĩ phòng cháy chữa cháy (PCCC) anh đã yêu mến cái nghề này từ khi nào cũng không biết, đến khi chuẩn bị xét tuyển vào biên chế năm 2015 thì rất lo lắng, mặc dù qua 3 năm anh đã hết sức phấn đấu, gương mẫu, chấp hành nghiêm nội quy, quy định của đơn vị… mà vẫn không biết mình có đủ tiêu chuẩn, đủ điểm được xét vào ngành Công an để làm người lính PCCC thực thụ hay không.
Một hôm, khi được nghỉ phép về nhà, trên đường đi công việc, anh thấy một vụ cướp giật trên đường, với tinh thần bảo vệ nhân dân của người chiến sĩ Công an anh đã tăng tốc xe máy cũ kỹ đang chạy, một mình truy đuổi và ép xe 2 đối tượng cướp giật, bị ép xe 2 đối tượng chống trả quyết liệt, nhưng anh vẫn không sợ, cương quyết bằng biện pháp nghiệp vụ anh đã cùng nhân dân khống chế được 2 tên cướp giao cho Công an phường xử lý. Với hành động dũng cảm trên, anh đã được Giám đốc Cảnh sát PC&CC TP tặng thưởng Giấy khen vì hành động dũng cảm bảo vệ bình yên cho nhân dân. Cũng chính từ đó, có thể nói anh đã dư điều kiện để được xét tuyển vào biên chế lực lượng Công an, đến bây giờ anh đã khoát lên mình bộ Cảnh phục cùng cấp hàm Trung úy hiện nay anh đã bền bỉ trải qua rất nhiều gian nan, thử thách.
Nỗi buồn mang tên COVID 19!
Anh kiệm lời, ít nói nhưng ở anh có tuổi trẻ, có nhiệt huyết, có những nỗi niềm trắc ẩn dành cho những số phận kém may mắn và hơn hết ở anh – tôi luôn nhìn thấy hình ảnh của người chồng, người cha mẫu mực, người con hiếu thảo.
Anh gắn bó công tác với tôi và các đồng chí bộ phận văn thư từ khi mới chập chững bước vào nghề, tới nay cũng đã 8 năm. Chúng tôi coi anh như người thân trong gia đình, hay nói với nhau: “Chú Nhiều cứ giống như một tờ giấy trắng sống không sân si, lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ người khác, nhường nhịn người khác nhận phần thiệt về mình”. Tôi luôn mong cuộc sống của anh sẽ bình an, vui vẻ. Nhưng cũng từ anh mà lần đầu tiên tôi trực tiếp cảm nhận được hiện thực, nỗi đau và sự bất lực khi vi rút COVID-19 xuất hiện.
Nơi anh ở nằm trong khu phong tỏa nên tạm thời anh không lên cơ quan làm việc. Tuy vậy, Nhiều vẫn cùng các Đoàn thiện nguyện giúp đỡ bà con trong cùng khu phố. Và rồi điều không may đã đến, anh và gia đình vợ (8 người): lần lượt từng người trong nhà dương tính với COVID-19. Khi biết tin, mặc dù rất lo lắng nhưng tôi và các đồng chí khác trong Tổ chỉ biết gọi điện nhắn tin an ủi, động viên vợ chồng anh cố gắng mạnh mẽ vượt qua. Anh được đi cách ly điều trị tại Bệnh viện dã chiến số 5 tại Quận 5, vợ con và những người khác trong gia đình thì ở nhà tự chữa trị theo hướng dẫn của y tế địa phương.
Hàng ngày, ai cũng mong nhận được tin anh và gia đình bình an, vượt qua nguy hiểm, nhưng thực tế khắc nghiệt hơn nhiều với những gì chúng tôi mong muốn. Cảm giác bàng hoàng, bất lực và đau xót làm tôi bật khóc khi nhận tin: Mẹ ruột của anh mất vì chuyển biến nặng khi dương tính với COVID. Vì anh đang ở trong bệnh viện dã chiến một mình, gia đình giấu để anh yên tâm chữa trị nên cả anh và chúng tôi không nhận được bất cứ tin tức gì liên quan đến gia đình mẹ ruột. Hiện lên trong đầu tôi lúc đó là hình ảnh trưa nào anh cũng tranh thủ chạy về để ăn trưa cùng mẹ bất kể nắng mưa (anh không sống chung với mẹ ruột ). Đã cả tháng rồi anh không được gặp mẹ, lúc mẹ mất anh không được gặp lần cuối, tôi có thể cảm nhận anh đau đến nhường nào. Lúc này trong khu điều trị cách ly chắc anh bần thần, lo lắng, cô đơn và đau khổ lắm.
Tin dữ về mẹ ruột vừa nhận được vài phút, tôi lại nhận tin mẹ vợ và ba vợ anh đang trong tình trạng nguy kịch. Một người đã nhập viện nhưng đang nằm ngoài hành lang bệnh viện do quá tải. Một người ở nhà theo dõi sức khỏe chờ Cơ quan y tế đến đưa đi. Một mình vợ anh dù đang mắc COVID nhưng phải xoay sở lo cho cả nhà và con nhỏ mới được 15 tháng. Tôi bắt máy gọi điện cho vợ anh chỉ nghe tiếng khóc nức nở, vợ nghẹn ngào: “Mẹ chồng em mất rồi mà em không qua được, ba mẹ em giờ cũng mệt chưa biết phải làm sao. Trước mặt người lớn em không dám khóc, mỗi lần khóc em phải trốn vào phòng để mọi người không nhìn thấy”.
Tôi thấy vợ anh kiên cường quá, giỏi quá, nếu tôi trong hoàn cảnh đó tôi cũng không biết phải xử lý như thế nào. Tôi và các đồng chí khác trong Tổ cử một người cố gắng mang cho vợ anh chút nhu yếu phẩm và gạo, sữa, thức ăn mong giúp em đủ sức vượt qua khó khăn.
Hai tuần trôi qua, nhờ Nhiều đã được tiêm 2 mũi vaccin, và động lực từ vợ, con, gia đình và bạn bè mà em đã chiến thắng Virus Corona về với gia đình nhỏ. Tôi và mọi người trong Tổ đều mừng vì lúc này mẹ vợ anh cũng đã khỏe lại và mọi người trong nhà đã có xét nghiệm âm tính.
Tôi thầm nghĩ chắc có lẽ mọi việc từ từ sẽ ổn nhưng Nhiều vừa về nhà được 2 ngày, tôi lại nghe anh báo tin: ba vợ đã mất! Lần này tôi không còn bàng hoàng như khi nghe tin mẹ anh mất, nhưng thay vào đó là cảm giác mất mát xâm chiếm cả con người tôi. Tôi thương vợ anh, lòng lại thầm lo không biết rồi vợ anh có gắng gượng được không? COVID-19 không chỉ mang hai người thân của anh ra đi mà lại một lần nữa gieo rắc sự bất an lo lắng, mệt mỏi tới cho mọi người trong gia đình. Anh, một con người tốt như vậy mà phải nhận nhiều bất hạnh. Cũng may anh vẫn đứng vững cùng gia đình chiến đấu hàng ngày, hàng giờ.
Nhiệt huyết người chiến sĩ trẻ
Thời gian qua đi, những đau thương rồi cũng giảm xuống cả nhà anh sức khỏe ổn định dần anh cũng chuẩn bị đi xét nghiệm lần đầu sau khi xuất viện. Ngay sau khi nhận kết quả âm tính anh xung phong đăng ký tình nguyện đi tăng cường chống dịch khi đơn vị phát động kêu gọi. Tôi biết với tính cách của anh thì chắc chắn sẽ không ở nhà khi đồng đội của mình hăng hái lên đường chống dịch. Nhưng gia đình anh mới trải qua biến cố lớn anh lại lao mình lên tuyến đầu, vợ và gia đình em không đồng ý về quyết định của anh, nhưng dần dần anh đã thuyết phục được mọi người vì nhân dân và Thành phố đang cần những người đã khỏi bệnh COVID-19 như anh tham gia tuyến đầu chống dịch.
Tôi tự hào về anh, về tinh thần của người chiến sỹ công an PCCC kiên cường dũng cảm. Nhưng tôi cũng là một người vợ, người mẹ nên hơn ai hết tôi hiểu và cảm thông với những muộn phiền mà vợ anh sẽ phải trải qua. Gác lại tất cả, anh lên đường hòa mình vào những nhiệm vụ mới đầy khó khăn, gian khổ. Tuy có sự bỡ ngỡ nhưng qua hình ảnh đồng đội gửi về tôi thấy trong mắt anh là niềm vui được cống hiến, là sự bao dung, là sự trưởng thành hơn rất nhiều sau những biến cố, đau thương. Ngoài thời gian làm nhiệm vụ chính anh còn tham gia rất nhiều hoạt động giúp đỡ những người đang gặp khó khăn vì dịch bệnh. Tôi nhận thấy anh đang chính là tuyệt vời nhất từ trước tới giờ.
Cũng vì dịch bệnh COVID-19 mà tôi và một số đồng chí nữ khác phải xa nhà, xa con đã 5 tuần. Ai cũng nhớ nhà, nhớ con quay quắt, con nhỏ thì lo lắng miếng ăn giấc ngủ, con lớn thì lo học hành, bài vở… nhưng khi nhận được hình ảnh anh đang thực hiện các nhiệm vụ mới và nhiệt tình giúp đỡ mang từng cuốn sách, hộp sữa đến cho các em nhỏ ở xóm trọ nghèo bao nhiêu nỗi buồn lo tạm thời tan biến hết.
Anh chính là động lực, là tấm gương để chúng tôi bảo nhau tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của bản thân. Trải qua bao nhiêu biến cố đau thương anh vẫn kiên cường vượt lên tất cả bây giờ đang ở tuyến đầu không ngại gian khó thì những gì chúng tôi đang trải qua có khó gì. Mong anh và gia đình nhiều mạnh khỏe, vượt qua nổi đau, mất mát cùng hướng về phía trước phấn đấu, phát triển. Mong tất cả mọi người cùng nêu cao tinh thần chống dịch COVID-19 để chúng ta thật nhanh có được cuộc sống bình thường mới không có nhiều mất mát, chia ly. Và tôi cũng muốn nhắn gửi với anh và đồng đội của tôi rằng: “Tôi tự hào về mọi người nhiều lắm, chúng ta cùng cố gắng vượt qua dịch bệnh COVID-19 khó khăn này”./.
Theo Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH – Công an TP Hồ Chí Minh